Chào mọi người. Chúng ta lại tiếp tục chuỗi bài trader không fomo. Sau 2 tuần trade toàn ở timeframe M1 thì giờ mình đã cạch mặt em nó. (Mình sẽ chia sẻ tâm lý khi trade ở M1 trong 1 bài khác nhé). Cạch mặt thì lại về mấy timeframe quen thuộc mình vẫn hay trade thôi.
Vì đang trade ở M1 quá lắm kèo, đang quen rồi thì mình lại chuyển về trade ở timeframe lớn hơn (M15, M5). Cái cảm giác đợi kèo ở timeframe lớn hơn (thực ra M15 M5 vẫn là timeframe nhỏ) nó đã thấy khó chịu hơn rất nhiều rồi.
Và cả tuần vừa rồi thì mình chỉ thấy và vào được đúng 1 lệnh mà thỏa mãn với cái đèm đẹp của mình.
Bắt đầu nhé
Nhớ là xuống timeframe nhỏ hơn (M5) để kiểm tra những đoạn hồi xấu của M15 thì nó phải thật ĐẸP (nhìn mà không cần phân vân) thì mới coi là hồi nhé.
Vì thế sau khi xem kỹ M5 thì mình kết luận ở M15 nó đúng là sóng giảm rồi
Xác định xong rồi thì đợi cơ hội thôi. Nếu có thì mới vào lệnh.
Nhìn nó không đẹp nên nói gì thì nói vẫn cứ phải check lại đã, ở M5 thì xuống timeframe gì để kiểm tra.
Mình kiểm tra nó ở M2 (M3 thì quá lớn để kiểm tra, M1 thì lại quá nhỏ nên mình chọn M2, đây là kinh nghiệm cá nhân thôi)
Đã nhận định nó sẽ tăng nên mình vào lệnh tại KL quan trọng
Và cuối cùng…
Kết luận:
Dù bạn phân tích rất chặt chẽ rất đúng rồi, nhưng thị trường nó luôn có xu hướng đẩy bạn ra khỏi cái lệnh dù bạn đúng.
Đợi cả tuần chờ được 1 kèo đẹp để rồi nó đẩy mình ra ngoài rồi mới đi về TP, bắt mình đứng nhìn 1 cách tiếc nuối.
Hỏi có tiếc, có cay không thì có chớ. Nói không thì là nói xạo. Nhưng nhớ là cái việc cay cú với tiếc nuối thì là nó cảm xúc của trader thua lỗ. Hãy nhớ câu đó để mà cho mình cay ở thời điểm đó thôi. Tắt máy tập thể dục cho đỡ cay cú. Hết cảm xúc đó rồi thì mới quay trở lại.
Và mình cũng như chuỗi bài này để kìm hãm cảm xúc của mọi người lại. Vì cái việc này xảy ra quá thường xuyên trong forex. Bị nhiều rồi thì khi gặp lại. Ta tặc lưỡi, cười khẩy 1 cái rồi lại ngồi rình cơ hội tiếp theo thôi. Tuần này không có lợi nhuận thì tuần sau, tuần sau nữa có.