Xin chào các bạn.
Nối tiếp các bài xàm của Dũng cry , hôm nay mình trở lại xàm tiếp.
Trải qua một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn với một đời người ( nửa năm ) , mình nhận ra rằng: kinh nghiệm giao dịch không phải là kinh nghiệm ở phương pháp giao dịch mà là chính là tâm lí giao dịch.
Người trải nhiều khi đón nhận SL hay TP sẽ " kinh nghiệm " hơn người trải ít.
Trong chương trình shark tank mỹ có một nhà đầu tư mà mình rất ấn tượng 1 câu nói của ông trong 1 tập nào đó mà mình không nhớ. Shark Kevin O’Leary. " Mỗi đô la của tôi là một chiến binh, hàng ngày tôi gửi chiến binh ra chiến trường, chiến đầu và mang về cho tôi những tù binh - chính là lợi nhuận " .
Những câu nói nào ấn tượng ảnh hưởng tới tương lai thì mình đều rất là nhớ và có thể sẽ không thể quên được trong cuộc đời này.
Hãy nói một cách ví von bay bổng. Hãy coi nhưng đồng tiền bạn bỏ vào thị trường là một đội quân. Bạn chính là một vị tướng điều khiển đội quân đó.
Hàng ngày, bạn điều binh bố trận cho chúng ra mặt trận ( phe bò - gấu ) để chiến đấu mang lại cho bạn nhưng chiến tích - chiến binh mới ).
Đã khi nào bạn đã tự suy nghĩ bạn có công bằng với các chiến binh của bạn hay chưa ?
Nếu nói SL là một quảng đường lùi của các chiến binh trong trận đánh đó. Nếu như có trận bạn chỉ cho họ 10 pip để lùi. nếu lùi quá 10 pip thì bạn bỏ mặc họ. Nhưng có những trận bạn lại cho họ 20 pip để lùi.
NHư vậy liệu có công bằng với tất cả chiến binh của bạn không.
Một vị tướng tài phải là một vị tướng yêu quân như con đẻ.
Nói đến đây chắc là hơi xàm rồi nên mình đi vào vấn đề chính.
Mình biết có nhiều bạn giống như mình ngày trước. Muốn SL của mình thật ngắn để tỉ lệ RR cao.
Cùng một giá chạy 60 pip nhưng có bạn thì được 10 R. nhưng có bạn chỉ được 2 R. Chắc chắn khi bạn 2R nhìn bạn 10R sẽ sinh ra cảm giác FOMO: " lần sau mình sẽ để SL ngắn "
Rồi có những lúc bạn để SL 20 pip nhưng giá chạm entry cái rồi sập khiến bạn nuối tiếc " biết thế để SL nhỏ hơn là ăn đậm rồ " . thế là lần sau lại cho SL ngắn lại.
Và hầu như hậu quả của những lần rút ngắn SL là ăn quả stop hunt , mất tiền quá nhanh, hoặc là gặp trường hợp trượt giá. ==> tâm lí gãy là cái chắc.
Mình đã từng như thế.
Và sau đó mình bắt đầu soi về vấn đề của mình là gì. Đó chính là mình sợ gồng lệnh lâu, muốn tiền đến nhanh. Nếu trade GU SL 5 pip , giá vào phiên âu mỹ giật 10 pip là cái suy nghĩ " vcl, vừa mất 2R trong thoáng chốc , thế là bạn nhanh nhanh chóng chóng cắt lệnh. Nhưng kết quả sau đó giá lại TP , nó lại khiến bạn tiếc nuối. ( ăn TP nhưng cảm xúc cũng khó chịu ) 10 ông cắt non, 8 ông khi thấy giá TP thì tiếc lên tiếc xuống, 1 ông thì giả vờ không tiếc, 1 ông nữa không tiếc thật vì ông ấy không nhìn biểu đồ sau đó.
Kể từ khi mình cố định 1 SL với 1 cặp , chẳng hạn như với EU mình để SL 20 pip chắc cú luôn. dù trade theo timeframe nào mình cũng để 20 pip. Mình nhận ra là cảm xúc khi gồng lệnh của mình rất là thoải mái.
Có những lệnh 2R mình gồng nửa ngày có khi 1 ngày mới TP . Nhưng đổi lại những lệnh SL của mình có khi nửa ngày nó mới quét SL của mình, mà có khi nó chưa kịp quét SL thì nó về hòa vốn thì mình cắt luôn . Mình coi đó là một lệnh hụt ăn của thằng market , nên mình cắt hòa cho nó cay :)))
Và điều quan trọng hơn hết là mình cảm thấy công bằng với mỗi R mình bỏ ra để vào lệnh. Ngày xưa mình vào lệnh SL 5 pip. giá chạy 15 pip mình cắt ăn luôn 3R nhưng sau đó giá nó chạy hơn 100 pip làm mình tiếc , buồn mấy ngày liền. Nhưng bây giờ Sl 20 pip mình có thể chỉ ăn được 2R thôi nhưng mình thấy vui vc. vì giá nó chạy theo dự định của mình, mình không có gì tiếc nuôi khi thoát lệnh cả.
Khi đó mình thực sự cảm thấy trade là cộng việc đem lại niềm vui cho mình chứ không phải nỗi buồn, nỗi sợ như ngày trước nữa.
Bạn phải thực sự yêu thích công việc đó thì mới gắn bó với nó cả đời được.
Thôi xàm đến đây là đủ rồi.
Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn đọc được đến đây.
Viết bài một lúc, cảm giác khó chịu dịu bớt đi rồi. Đi ngủ thôi.
Hà Nội ngày 13/08/2021, tiêm vaccin đúng ngày sinh nhật của crush hồi cấp 2.
Mà nói về crush lại thấy cay thằng ny nó. Nó là thằng bạn học cùng cấp 2 của mình. 2 đứa yêu nhau từ hồi lớp 12. đến giờ vẫn chưa cưới. gần 10 năm rồi. Không cưới được thì sao không buông tha cho con nhà người ta đến với đứa khác nhỉ. Cay vc.